Ninh Hề Nhi lạnh lùng nhìn kĩ năng nhập vai xuất thần của cô ta. Làm gì vậy? Khóc thành thế này, người không biết còn tưởng là cô bắt nạt Đổng Anh Lạc nữa đấy!
"Cô là Lâm Đại Ngọc à! Động chút là khóc sướt mướt, phiền chết đi được!" Thành Du Nhiên xỉa xói, cô ấy ghét nhất là loại con gái chẳng có chuyện gì cũng giả vờ đáng thương để được thiên hạ đồng tình.
Cô ta cho rằng cả thiên hạ đều là mẹ mình chắc? Cô ta vừa khóc là mọi người phải dỗ cô ta sao?
"Hề Nhi còn chưa nói gì, cô quát tôi làm gì..." Đổng Anh Lạc tỏ vẻ vô tội: "Hề Nhi, tôi cũng đã xin lỗi cô rồi mà, cô tha thứ cho tôi đi!"
"Nếu như tôi nói không thì sao?" Ninh Hề Nhi buồn cười nhìn cô ta.
Đổng Anh Lạc cắn môi, dáng vẻ đáng thương khiến người ta vô cùng thương tiếc.
"Xin lỗi... thật sự xin lỗi..." Cô ta cúi gập người với Ninh Hề Nhi, dáng vẻ trong sáng hạ mình của cô ta càng làm nổi bật Ninh Hề Nhi, như thể cô là đại ma vương đang bắt nạt cô ta vậy.