Biểu cảm dữ tợn của Kỷ Dạ Bạch khiến Ninh Hề Nhi phải vội vàng túm hắn lại.
"Anh anh anh đừng kích động... Đại Bạch, anh bình tĩnh một chút..."
Người khác không biết Kỷ Dạ Bạch nuông chiều Miêu Miêu đến mức nào, còn Ninh Hề Nhi đã tận mắt chứng kiến rồi.
Từ khi cô bé còn nhỏ hắn đã ôm không rời tay, ai bắt nạt Miêu Miêu thì hắn sẽ dọa con nhà người ta khóc thì thôi, hắn cho phép Miêu Miêu thắt bím tóc cho hắn, cho phép Miêu Miêu lấy son môi bôi vẽ linh tinh lên khuôn mặt đẹp trai kia...
Hàn Nại Sâm làm Miêu Miêu khóc nhiều như thế này thì nhất định Kỷ Dạ Bạch sẽ không bỏ qua cho cậu bé.
Nhưng lỡ hắn kích động quá, ra tay không biết nặng nhẹ, làm Hàn Nại Sâm bị thương thì phải làm sao?
Kỷ Dạ Bạch khăng khăng đòi đi, "Hề Ngốc, em buông tay ra!"
"Đại Bạch... anh đừng như thế..."
Miêu Miêu trên sofa cũng nhận ra anh trai mình có thể sẽ làm hại đến Thâm Thâm, cô bé cắn môi, khóc "oa oa".
"Anh ơi, ôm ôm..."