Biểu cảm của Kỷ Dạ Bạch vô cùng đứng đắn, cứ như mình là một người "đàn ông giữ mình trong trắng", Ninh Hề Nhi hôn hắn một cái, hắn lại đòi muốn bị sàm sỡ nhiều thêm nữa.
Ninh Hề Nhi bó tay.
#Em chưa hề thấy ai vô liêm sỉ như vậy#
#Em có một người bạn trai không biết xấu hổ#
"Để cho anh không phải chịu thiệt thòi thêm nữa, em cảm thấy vẫn nên không hôn nữa thì tốt hơn." Ninh Hề Nhi phản pháo, giảo hoạt cười, "Em thấy anh có vẻ không cam tâm tình nguyện, như vậy em thật sự không xuống tay được!"
Kỷ Dạ Bạch cuống cuồng nói, "Ai không cam tâm tình nguyện cơ!"
"Ồ? Vậy là anh rất rất muốn được em hôn hả?"
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Chết tiệt, hắn bị cô nhóc này đùa giỡn rồi!
Hắn vứt máy sấy tóc qua một bên, đè cơ thể mềm mại của Ninh Hề Nhi xuống giường, ngang ngược hôn cô...
"Ưm ưm..."
Kỷ Dạ Bạch hôn tới khi mặt cô đỏ lên, gò má hây hây, ánh mắt mơ màng mới thỏa mãn thả cô ra.