Vẻ hung hãn trong đôi mắt kia quá đậm đặc khiến Lục Thanh Hà sợ đến nhũn cả chân.
Kỷ Dạ Mặc bế Miêu Miêu lên, ánh mắt sắc bén của anh ta quét về phía Lục Thanh Hà:
"Xin lỗi!"
"Gì, cậu nói cái gì?" Thái độ của Lục Thanh Hà giống như thể vừa nghe được câu chuyện hài buồn cười nhất thiên hạ, "Xin lỗi cái gì? Tôi đến để đưa con gái tôi đi, từng người các người lại tìm đủ mọi cách ngăn cản, người nên nói xin lỗi phải là các người mới đúng! Tôi cảnh cáo các người, nếu không thả người ra thì tôi sẽ báo cảnh sát!"
Hơi thở quanh người Kỷ Dạ Mặc đột ngột trở nên lạnh lẽo, anh ta muốn bóp chết mụ đàn bà om sòm này!
Miêu Miêu vốn đang sợ hãi, giờ bị anh ta làm cho sợ hơn, cô bé khóc càng to hơn.
"Không muốn anh bế... không muốn anh bế, Miêu Miêu sợ, mẹ..."
Bà Kỷ vội vàng đón Miêu Miêu từ tay Kỷ Dạ Mặc.
Kỷ Dạ Mặc giật mình, hắn tổn thương cúi đầu, nhất thời không quan tâm đến mụ Lục Thanh Hà kia nữa.