Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, sao con nhóc này lại tới?
Ninh Hề Nhi nắm tay thành hình nắm đấm, nhìn thẳng hắn, bả vai đều run rẩy, "Kiều Kiều có kém vậy không? Sao anh lại cho cậu ấy 0 điểm?"
Cho dù là nguyên nhân gì, tự dưng cho người ta 0 điểm, có hơi tổn thương người khác!
Người khác cô có thể không quan tâm, nhưng Kiều Kiều thì không được.
"Đây là cuộc thi ngâm thơ, không phải là chương trình tuyển người ưu tú, chấm điểm vì đồng cảm!" Con ngươi của Kỷ Dạ Bạch sâu thẳm, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Thấy Ninh Hề Nhi bảo vệ Kiều Nam Thành như vậy, hắn thật sự... không vui!
Quả thực, Kỷ Dạ Bạch nói không sai, song Ninh Hề Nhi vẫn rất buồn.
Cô không chịu nổi sự lạnh lùng, hà khắc của hắn.
Kiều Nam Thành thấy cô tới, nhảy xuống khỏi khán đài, lo lắng kéo tay áo cô, "Đừng, đừng, trách cậu ta..."
Cậu ta nghĩ, chắc Ninh Hề Nhi hiểu lầm chuyện gì rồi.
"Kiều Kiều, cậu đừng sợ, có tôi ở đây!" Ninh Hề Nhi căm phẫn nhìn Kỷ Dạ Bạch.