Ninh Hề Nhi dở khóc dở cười, sao cô lại cảm thấy hơi áy náy khi tên ác ma này nói như vậy nhỉ?
Cô vẫn luôn cảm thấy Kỷ Dạ Bạch không cho cô cảm giác an toàn, bây giờ cô mới nhận ra, không chỉ mình cô là thiếu cảm giác an toàn.
"Kỷ Dạ Bạch..." Cô tiến đến bên tai Kỷ Dạ Bạch, đôi môi anh đào hé mở, gọi tên hắn bằng chất giọng mềm mại.
Hơi thở như hoa lan khiến cơ thể Kỷ Dạ Bạch cứng đờ, con người đen đang lờ đờ, sau khi nghe cô nói xong bỗng lóe sáng!
Hắn không nói lời nào mà lại lần nữa nhào vào đôi môi của cô gái nhỏ!
"Ưm... anh lại thế!"
Bên trong xe, nhiệt độ tăng cao.
Kỷ Dạ Bạch giữ cái đầu nhỏ của Ninh Hề Nhi, tùy tiện công chiếm thành trì, cướp đoạt đi không khí bên trong miệng cô, tựa như muốn hòa tan cô vào xương tủy của mình.
...
Chiếc Cayenne phóng trên đường, thành phố lấp lánh ánh đèn vụt qua bên ngoài cửa sổ.