Ninh Hề Nhi giận dữ đến mức muốn cắn người, nhưng nhìn thấy khóe mắt đỏ ngầu của Kỷ Dạ Bạch, lòng cô bất chợt mềm đi.
Hắn giận dữ như một con sư tử, nhưng đó là vì hắn quan tâm đến cô mà thôi.
"Trước tiên anh thả lỏng tay ra đã có được không, em đau thật đấy..." Ninh Hề Nhi ngẩng mặt, đôi mắt cô sạch sẽ sáng bóng như một dòng nước làm ấm áp trái tim Kỷ Dạ Bạch.
Sức lực trên tay không khỏi nhẹ hơn một chút.
Lúc nhìn rõ vết bầm trên tay Ninh Hề Nhi, hắn hốt hoảng, là hắn làm sao?
Đáng chết, hắn đã nói là sẽ bảo vệ cô, nhưng chính hắn lại làm cô bị thương!
"Ninh Hề, anh..." Kỷ Dạ Bạch tự trách nhìn cô, Ninh Hề Nhi trong lòng bỗng nhiên ôm chặt lấy cổ hắn, cô kiễng chân, dùng một nụ hôn chặn lại những lời Kỷ Dạ Bạch muốn nói.
Uỳnh!
Dường như có pháo hoa đang nở rộ trong đầu hắn, rực rỡ chói lọi!
Ninh Hề Nhi... đang hôn hắn?
Chủ động hôn hắn?