"Thanh Hà!" Ninh Cảnh Thâm hiếm khi không hồ đồ một lần, nhíu mày nói, "Hề Nhi đến thăm anh!"
Lục Thanh Hà thầm kêu không ổn, con tiểu tiện nhân này lấy được lòng Ninh Cảnh Thâm nhanh đến vậy sao?
Bà ta đảo mắt, "Lão Ninh, bác sĩ đã nói rồi, anh không được để tâm trạng kích động. Anh xem xem, con nhỏ này vừa mới đến đã làm anh khóc rồi! Như vậy không phải là cố ý làm anh phát bệnh hay sao?"
Ninh Cảnh Thâm nhíu mày, "Được rồi, anh biết là em muốn tốt cho anh."
Ninh Hề Nhi thật sự không có hảo cảm với Lục Thanh Hà, cô nhẹ giọng nói, "Tôi đi trước đây."
"Đứng lại!" Lục Thanh Hà không chịu bỏ qua cho cô, "Giờ ngay cả một tiếng bố cô cũng không chịu gọi đúng không?"
Ninh Hề Nhi không nói nên lời, cô quay đầu, chỉ thấy gương mặt Ninh Cảnh Thâm đã không còn trẻ trung, đầy nếp nhăn đang ngóng đợi nhìn cô.
Cô mềm lòng rồi.
Một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã.
"Bố, cố gắng chăm sóc thân thể, con đi đây."