Đôi môi mỏng của Kỷ Dạ Bạch nhếch lên, đầu ngón tay run rẩy, vành tai đều đỏ ửng!
Đáng chết, con nhóc này không phải thức cả đêm còn đang ngủ ư? Sao lại dậy đúng lúc này thế, còn nghe thấy những lời hắn nói với Đổng Anh Lạc...
Giọng nói kiêu ngạo phát ra từ miệng hắn, "Cái gì mà thật với giả, Hề ngốc, anh đây không nhàm chán như em đâu."
"Chậc, 'Không phải thích, mà là yêu sâu đậm', câu này không phải anh nói à?"
"Em nghe nhầm rồi!" Kỷ Dạ Bạch nói, "Em già rồi, về già bị lão hóa, mắt mờ tai lãng là chuyện bình thường!"
Ninh Hề Nhi bĩu môi: "Nói rồi thì nhận nói rồi đi, làm gì mà không dám thừa nhận thế?"
"Ai không dám thừa nhận? Em đi ngủ đi, đi đi." Kỷ Dạ Bạch khoanh tay, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, ngầu lòi, quay đầu muốn đi.
Một đôi tay nhỏ, túm chặt áo sơ mi của hắn lại.
Với chút sức lực tí tẹo đó, lại khiến cho hắn không kìm được mà dừng bước.
"Này, Kỷ Dạ Bạch." Ninh Hề Nhi chớp chớp mắt, "Anh không cần áo khoác nữa à?"