Kỷ Dạ Bạch kiêu ngạo hất cằm lên, ánh mắt giấu kín như bưng, khóe môi mỏng như cười như không "Ồ?" lên.
"Dạ Bạch, Cô ta... cô ta..." Cô ta ấp a ấp úng mấy lần, Đổng Anh Lạc giống như hạ quyết tâm nói, "Cô ta sao chép tác phẩm của tôi!"
"Ha ha..."
Tiếng cười giống như vô cùng hứng thú, khiến lòng Đổng Anh Lạc bắt đầu hoang mang.
Nhưng kịch thì vẫn phải diễn cho đủ, cô ta ngẩng mặt lên, đôi mắt xinh đẹp rơi lệ, "Rất nhanh cậu sẽ biết thôi... Tôi thực sự vô cùng bất đắc dĩ, lần này Ninh Hề Nhi đúng là quá đáng quá..."
Cô ta làm bộ làm tịch, làm cho Ninh Hề Nhi tức giận siết chặt tay thành nắm đấm!
Con ả này, có cần chút thể diện nào không vậy?
Rốt cuộc là ai chép của ai thế?
Bây giờ còn muốn đổ tội cho cô trước mặt Kỷ Dạ Bạch?!
Cô đang định đẩy cửa bước ra, lại nghe thấy giọng nói hời hợt của Kỷ Dạ Bạch, "Đổng Anh Lạc, cô cảm thấy tôi sẽ tin cô hay là tin người phụ nữ tôi cưng chiều mười mấy năm?"