Ninh Hề Nhi luống cuống che ngực, xấu hổ lúng túng đến nỗi cơ thể đều đỏ ửng lên.
"Bắt nạt tôi, anh rất vui ư?"
Giọng nói nghẹn ngào chất vấn, khiến quai hàm Kỷ Dạ Bạch căng cứng.
Hắn làm sao có thể vui vẻ!
Hắn! Rất! Đau! Lòng!
Tầm mắt dừng lại trên người Ninh Hề Nhi, hô hấp của hắn nặng nề hơn, hắn dịch tầm mắt đi.
Chết tiệt, hắn không thể tiếp tục nhìn nữa, nếu không, hắn thật sự sợ chính mình sẽ không khống chế được bản thân!
Kỷ Dạ Bạch cầm cái áo khoác kia, đạp cửa đi.
Ninh Hề Nhi ngồi phịch xuống đất, ôm lấy đầu gối, sợ hãi cuộn tròn người lại.
...
Chiếc Cayenne màu đen giống như hòa vào trong màn đêm.
Cửa kính xe hạ xuống, bật lửa tách một tiếng, Kỷ Dạ Bạch đưa tay lên che ngọn lửa, đốt một điếu thuốc.
Ngón tay hắn thon dài, dáng vẻ kẹp điếu thuốc nhìn cực kì đẹp trai anh tuấn, vài sợi tóc rối trên trán rủ xuống khiến khí chất cả người hắn thêm một chút uể oải cùng lưu manh.