Cổ tay bị hắn ta siết mạnh, đỏ bừng cả một mảng, nóng rát đau đớn.
Ninh Hề Nhi cắn môi, làn mi dài dày rậm giống lông vũ run rẩy, né tránh tầm mắt nóng cháy của Kỷ Dạ Bạch.
Bỗng chốc, cằm bị nắm lấy nâng lên, giọng nói của Kỷ Dạ Bạch như là phát từ ra từ trong kẽ răng, "Muốn chia tay chứ gì? Được thôi, tôi cho em toại nguyện!"
Ninh Hề Nhi trợn to hai mắt, nhìn hắn ta với vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Giây kế tiếp, không ngờ hắn ta xé váy của cô!
"Hức..." Tiếng nức nở nho nhỏ, khơi dậy dục vọng chinh phục của người nào đó, bàn tay to tùy ý sỗ sàng, rất nhanh sau đó váy của Ninh Hề Nhi đã bị xé thành từng mảnh, mảnh vải khó khăn che khuất làn da trắng nõn mượt mà, cảnh xuân như ẩn như hiện..
Đầu óc Ninh Hề Nhi trống rỗng, trong thời gian ngắn không biết nên làm thế nào mới được.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi đến ngây người của cô, Kỷ Dạ Bạch nở nụ cười điên cuồng tà ác, trong mắt lại cất giấu nỗi đau xót xa.