Giọng nói lộ ra vẻ mờ ám mập mờ, Ninh Hề Nhi vừa nghe thấy đã choáng váng tới mức đỏ hết cả mặt mũi lẫn vành tai!
"Anh... Anh đang đùa em hả, có phải thế không?" Ninh Hề Nhi sợ hãi run run nhìn hắn.
Cô biết Kỷ Dạ Bạch đối xử với cô rất tốt, rất chiều chuộng cô, nhưng cô vẫn biết sợ hãi chứ...
Những thứ không biết, luôn luôn là thứ đáng sợ nhất.
Cơ thể Kỷ Dạ Bạch căng cứng, hiệu lực của thuốc đã sớm phát tác, hắn chỉ đang gồng lên cố chịu đựng mà thôi.
"Không phải đùa đâu em." Nói ra một câu như thế, Kỷ Dạ Bạch lại hôn lên môi Ninh Hề Nhi lần thứ hai...
"Ưm..."
Ninh Hề Nhi cảm giác bản thân mình như cây kem lạnh phơi dưới ánh nắng gắt, sẽ mau chóng bị tan chảy mất thôi.
Nhiệt độ trên người Đại Bạch nóng quá...
"Đại Bạch, có phải anh ốm rồi không?" Ninh Hề Nhi ngây thơ hỏi.
Kỷ Dạ Bạch thở mạnh: "Đồ ngốc..."
Ninh Hề Nhi vươn đôi tay nhỏ chạm lên trán hắn, nóng thật mà!