Bàn tay lạnh lẽo mềm mại của Mộc Y Tinh lướt trên lồng ngực Kỷ Dạ Bạch, khiến hắn ghê tởm đến mức buồn nôn, "Cô có bệnh phải không?"
"Đúng vậy, em có bệnh mà, bệnh yêu anh đấy, nhưng anh chẳng chịu chữa trị cho em." Mộc Y Tinh bĩu môi trách cứ đầy tủi thân, nhưng nhìn thấy một Kỷ Dạ Bạch đang kiềm chế đến mức đầu đầy mồ hôi, cô ta bật cười khanh khách, "Cậu Kỷ, từ nay về sau, anh sẽ chỉ thuộc về một mình em mà thôi... anh có biết em chờ ngày này bao lâu rồi không..."
Biểu cảm trên gương mặt Kỷ Dạ Bạch trở nên nặng nề, "Cô chuốc thuốc cho tôi đấy à?"
"Hì hì." Mộc Y Tinh nũng nịu đáp, "Thuốc kích dục liều cao và thuốc mê, dù là sư tử cũng phải gục. Cậu Kỷ à, nếu đã không thể phán kháng thì chi bằng... cứ hưởng thụ đi..."
Kỷ Dạ Bạch nheo mắt, mồ hôi lăn dài trên gương mặt đẹp trai của hắn xuống chiếc cằm mạnh mẽ, lướt qua xương quai xanh hoàn hảo đầy quyến rũ rồi đến cơ bắp trên cơ thể, dần dần biến mất sau đường v-cut gợi cảm.