Biểu cảm của Đổng Anh Lạc trở nên vô cùng khó coi. Ánh mắt của những người xung quanh khiến cô ta không được tự nhiên. Đủ loại cảm xúc như tủi thân, không cam lòng, căm phẫn... đan xen trong lòng cô ta.
Kỷ Dạ Bạch không quan tâm cô ta nghĩ thế nào, trái tim của hắn còn không đủ để yêu chiều một mình Ninh Hề Nhi, đương nhiên không có chỗ cho người con gái nào khác.
"Đổng Anh Lạc, nếu đã nói dối rồi thì tốt nhất cô hãy cầu nguyện không ai bóc trần những lời dối trá của cô đi."
Câu nói kỳ quặc này như chốt mở của một quả bom nghìn cân, khiến mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Đổng Anh Lạc. Ninh Hề Nhi cũng tò mò nhưng nghĩ mãi mà không ra, Đổng Anh Lạc đã nói dối gì sao?
Ánh mắt của Đổng Anh Lạc chợt lóe lên, siết chặt nắm tay rồi lại buông tay ra. Phản ứng đó cho thấy, cô ta đang sợ hãi.