Bệnh viện...
Làn gió ấm áp nhẹ nhàng lướt qua tấm màn vân hoa màu vàng nhạt, ánh mặt trời chiếu rọi làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như một món đồ sứ đầy tinh tế của Ninh Hề Nhi. Khi Kỷ Dạ Bạch đến nơi thì bắt gặp nụ cười dịu dàng của Ninh Hề Nhi, hắn bỗng như hoảng hốt gì đó mà đứng khựng lại ngoài cửa.
Trong phòng ngoài Ninh Hề Nhi ra thì còn hai cô cậu bé đáng yêu là Miêu Miêu và Hàn Nại Sâm.
"Chị Hề Hề ơi, mẹ bảo em đến thăm người bệnh là phải tặng đồ bổ, cơ mà Miêu Miêu không có đồ bổ để tặng chị, Miêu Miêu chỉ có mỗi sữa bò thôi." Miêu Miêu chớp đôi mắt to đen sáng ngời của mình, "Chị muốn uống sữa bò không chị?"
Bàn tay múp míp của cô bé cầm hộp sữa lên, song trên mặt lại viết rõ rằng bé tiếc nuối lắm không nỡ cho sữa đâu.
Ninh Hề Nhi cười híp mắt, "Chị không thích uống sữa, mà bỏ đi phí lãng phí lắm, không tốt chút nào, em uống hộ chị được không nào?"