Ánh mặt trời chiếu xuống những vệt sáng vàng, hắt lên thân hình đẹp đẽ như trong truyền kỳ của chàng trai nọ, khí thế ngang ngược không ai sánh nổi của hắn khiến mọi người có mặt tại đó sợ hãi không dám có nửa lời phản đối.
"Liên minh dâng thư à? Tụ tập biểu tình à? Muốn khai trừ muốn đuổi học Ninh Hề Nhi ư?" Khóe môi chàng trai ấy nhếch lên đầy lạnh lùng tàn nhẫn, "Các cậu nghĩ mình đang đứng ở ngôi cao của đạo đức, đại diện cho chính nghĩa sao? Nhưng khi sự việc xảy ra, Ninh Hề Nhi đang học Thể dục ở trên sân trường, Diệp Thiển Hạnh đang ở tầng hai mươi. Ninh Hề Nhi có thời gian và năng lực bay từ dưới sân lên tầng hai mươi sao?"
"Càng không thể nhắc đến bạo lực học đường ở đây được, Ninh Hề Nhi bắt nạt Diệp Thiển Hạnh lúc nào? Có ai chứng kiến không? Có bằng chứng chứng minh không? Chỉ dựa vào một tờ di thư mà các cậu đã kết luận Ninh Hề Nhi là người hại chết Diệp Thiển Hạnh ư? Vậy thì cả đám các cậu có khác gì hung thủ giết người không?"