Nhìn thấy cô ta, Ninh Hề Nhi nhếch khóe môi nở một nụ cười châm biếm.
"Mộc Y Tinh..."
"Đừng có gọi tên tôi!" Ngón tay trắng nõn thon dài của Mộc Y Tinh khua khua trong không trung, "Giọng nói của cô làm bẩn tên tôi!"
Ninh Hề Nhi cười cười, chút thịt trên mặt mà Kỷ Dạ Bạch khó khăn lắm mới vỗ béo được, chỉ qua hai ngày đã biến mất tiêu, gầy nhợt nhạt tựa như người bệnh.
"Cô Mộc, cô ta không chịu nhận tội!" Gã béo khom lưng cúi đầu nói.
Mộc Y Tinh nhíu mày, "Mấy người làm cái trò gì vậy?"
"Do con này cứng mồm quá..."
Mộc Y Tinh bực mình, "Có chứng cứ rồi đó thôi? Tôi là nhân chứng, vậy mà chưa đủ để buộc tội cô ta chắc?"
"Di thư có thể làm giả, nhân chứng cũng có thể nói dối." Ninh Hề Nhi chầm chậm nói, "Lúc Diệp Thiển Hạnh nhảy lầu, cô đang ở hiện trường, như vậy tôi cũng có thể nói rằng, Diệp Thiển Hạnh không hề tự sát, mà là bị cô đẩy xuống!"
Đồng tử Mộc Y Tinh chợt mở lớn, chân như muốn nhũn ra.