Diệp Thiển Hạnh đau đớn ngả về phía sau, trượt chân, cô trợn tròn mắt vươn tay về phía Mộc Y Tinh, "Chị Y Tinh, em bị chuột rút rồi, chị đỡ em chút!"
Mộc Y Tinh không chỉ không đỡ, ngược lại buông tay, khinh thường nói, "Ai biết cái loại người tới từ ổ chuột như cô có mang theo vi khuẩn hay không, chạm vào tôi còn ngại bẩn tay... A!"
Cô ta hét một tiếng thảm thiết, trơ mắt nhìn Diệp Thiển Hạnh trước mặt còn đang sống sờ sờ ngã xuống!
Từ tầng 20 ngã xuống, chỉ trong giây lát.
"Bộp!"
Một tiếng vang thật lớn, ngay theo đó là những tiếng thét chói tai liên tiếp!
"A... Có người nhảy lầu!"
Mộc Y Tinh mặt trắng bệch, "Tôi không cố ý... không cố ý..."
Nếu không phải vừa rồi cô ta túm tóc Diệp Thiển Hạnh, nếu không phải cô ta đột nhiên buông tay, Diệp Thiển Hạnh sẽ không mất cân bằng mà ngã xuống...
Diệp Thiển Hạnh không phải tự sát, mà là vì cô ta nên mới chết!
Mộc Y Tinh hoảng sợ bịt miệng.