Diệp Thiển Hạnh?
Ninh Hề Nhi giật mình sững người nhìn cô ta.
Sao lại là cô ta?
Diệp Thiển Hạnh mặc đồng phục phục vụ của nhà hàng thịt nướng, giờ đã bị xé thành bảy tám mảnh, hốc mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, bả vai không ngừng run rẩy, tựa như lá rụng trong gió thu.
"Đ*t! Con đĩ kia! Bố cho mày trốn!" Một người đàn ông vạm vỡ mặt mũi bặm trợn bước ra từ phòng bên cạnh, tát Diệp Thiển Hạnh một cái.
Diệp Thiển hạnh bị đánh ngã ra mặt đất, khụy trên sàn nhà gạch men, trong giọng nói dày đặc âm khóc, "Cứu cứu tôi với... Cứu tôi với..."
Không đợi Ninh Hề Nhi mở lời, gã đàn ông đã quát, "Cút ra ngoài!"
Ninh Hề Nhi nhíu mày, vốn cô không muốn xem vào việc của người khác, vừa cất bước tới cửa thì lại nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của Diệp Thiển Hạnh, "Bố, bố đừng thế..."
"Ông đây cũng đếch phải bố ruột mày! Thế là thế đ*u nào! Còn dám kêu tao đập chết mày!"
Ninh Hề Nhi dừng chân.