Thái độ không cho ai xen vào khiến cho Đổng Anh Lạc lập tức mất sạch mặt mũi!
Ánh mắt mọi người nhìn Đổng Anh Lạc càng thêm trào phúng.
Vậy mà lại đi nhặt quần áo người ta đã vứt vào thùng rác, còn tới trước mặt bạn gái người ta khoe khoang, không phải điên thì là gì?
"Tôi... tôi..." Đổng Anh Lạc ấp úng hồi lâu, chẳng nói nên lời.
Đôi mắt đẹp nhanh chóng rưng rưng hàng nước, giống như chỉ cần run nhẹ là có thể rơi xuống những giọt nước mắt, biểu cảm của cô ta như thể đang bị oan vậy.
Ninh Hề Nhi nhìn mà buồn nôn, "Cô khóc cái gì?"
"Kỷ Dạ Bạch, cậu đang nghi ngờ tôi sao?" Đổng Anh Lạc sụt sịt mũi, khóc ầm ĩ, "Chẳng qua tôi không muốn nhìn chiếc áo quý giá của cậu bị chà đạp nên có lòng lấy ra giặt sạch sẽ..."
Biểu tình đau khổ yếu ớt kia khiến người gặp người thương.