"Ninh Hề Nhi, lần thi đấu này, người thắng là tôi." Đổng Anh Lạc mới bắt đầu đã công kích Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, tầm nhìn dừng tại chiếc áo khoác trong ngực cô ta, bàn tay nhỏ bất giác nắm chặt, bình tĩnh mạnh mẽ: "Chúc mừng cô."
Đổng Anh Lạc rất bất mãn với hai từ này, châm biếm nói: "Cô đánh tệ như vậy, ai cho cô tự tin tham gia trận đấu thế?"
Lời này vừa nói ra, mọi người trong đội thể thao đều không ưa nổi.
Còn có người giống Ninh Hề Nhi, những người đến tham gia thi đấu cho đủ số, lại càng cạn lời.
Mặc dù bọn họ chơi không tốt, nhưng cũng vì trận đấu mà cống hiến hết sức mình, lần này vốn dĩ số người tham gia không đủ, là trưởng câu lạc bộ mời họ tới giúp đỡ.
Thua trận, học sinh đội quần vợt chuyên nghiệp với Tiêu Hi Thần còn chưa nói gì, cô ta mới nửa đường đã giết chết một nửa tuyển thủ nghiệp dư, kiêu căng gì chứ?