Nhận điện thoại trả lời cuộc gọi, hắn im lặng lắng nghe.
Không biết đầu dây bên kia nói những gì, mà hắn nhíu mày, ngắt luôn điện thoại.
"Hề ngốc, anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến." Giọng của Kỷ Dạ Bạch đầy áy náy.
"Có việc thì đi mau đi."
Yết hầu Kỷ Dạ Bạch giật giật: "Đi gặp người ngoài, có Đổng Anh Lạc."
Người phụ nữ đó, dám ép hắn!
Vậy mà hết lần này tới lần khác, hắn không thể không đi.
Chỉ cần nghe thấy cái tên Đổng Anh Lạc, Ninh Hề Nhi liền cảm thấy buồn bực.
Nhưng, Kỷ Dạ Bạch lại thẳng thắn như vậy, cô mà vô cớ gây rối thì cũng bất khả thi.
Con nhỏ bất mãn không vui nói khẽ: "Ừm, anh đi đi."
"Hề ngốc..."
"Không phải là em không cho anh đi, em tự mình ghen tức thì làm sao!"
Kỷ Dạ Bạch bất đắc dĩ, ôm lấy cô: "Anh sẽ đi nhanh rồi về."
Hắn cầm lấy áo khoác rơi bên cạnh, đứng dậy xuống giường, Ninh Hề Nhi bỗng nhiên gọi hắn lại: "Chờ một chút! Anh thay bộ đồ khác rồi hẵng đi!"