"Hề ngốc..." Giọng nói Kỷ Dạ Bạch trầm xuống, âm thanh quẩn quanh đầy từ tính mị hoặc: "Em đang tỏ tình với anh đấy à?"
Ninh Hề Nhi chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn hắn: "Em đã từng tỏ tình với anh rồi đấy!"
"Vậy em thế này là..."
"Là yêu đó!" Ninh Hề Nhi thẳng thắn nói ra.
Xem ra, giữa hai người, cô vẫn là người bày tỏ nỗi lòng trước.
Hứ, tên ác ma này, không chủ động chút nào hết!
Này này... Liệu có phải vì cô quá chủ động không chút rụt rè, nên Kỷ Dạ Bạch mới coi thường cô không?
Nghĩ đến đây, Ninh Hề Nhi hầm hừ tức giận nói: "Dù sao thì, tính cách của em chính là thế đấy, thích một người nhất định sẽ nói cho người ấy biết, anh có thích hay không mặc kệ anh, hứ."
Cô còn lâu mới ngốc nghếch yêu thầm một người, thích thì lớn tiếng nói ra, dũng cảm theo đuổi.
Từ trong đôi mắt như bóng đêm của Kỷ Dạ Bạch lấp lánh ánh sáng của những ngôi sao nhỏ.
Hắn nhấc tay, xoa nhẹ khuôn mặt bé nhỏ trắng mịn như ngọc của Ninh Hề Nhi.