Vẻ lịch lãm quý ông của anh ta, vẻ hời hợt trống rỗng của anh ta, gì cũng không phải là yêu.
Không yêu thì bỏ đi.
"Rất đẹp đấy, mắt nhìn của em không tệ." Nguyễn Tây Hạ trêu ghẹo một câu: "Hề Nhi, sau này cậu ấy dám bắt nạt em, thì cứ tới tìm chị, chị sẽ đánh cậu ấy giúp em!"
Ninh Hề Nhi có thể cảm nhận được thiện ý của cô ấy, cô cảm kích cười đáp lại.
Hai người trò chuyện đôi ba câu, có vẻ rất hợp nhau, cả hai liên trao đổi phương thức liên lạc cho nhau.
"Chạy ngay đi… trước khi… lòng hận thù cuộn từng cơn… tèn ten ten..."
Một đợt chuông điện thoại quái dị đột nhiên vang lên, Ninh Hề Nhi lè lưỡi, vội vàng lấy điện thoại di động ra, lúng túng quay đi: "Em nhận điện thoại đã."
Nguyễn Tây Hạ bật cười "ha ha" một tiếng: "Kỷ Dạ Bạch, không ngờ em thích kiểu con gái như thế này."
Kỷ Dạ Bạch hết cách chỉ có thể cười đáp lại: "Thích là thích, đâu thể có biện pháp gì?"
Ầy, ngốc thì cứ ngốc đi, ngốc nghếch chút cũng rất đáng yêu.