Hắn nhất định sẽ nể tình xưa nghĩa cũ!
Nhất định sẽ giúp cô!
Đổng Anh Lạc thầm suy nghĩ trong lòng.
Kỷ Dạ Bạch mặt vô cảm, giọng nói vẫn đều đều yên ả như một đầm nước sâu thẳm không một gợn sóng: "Cô chắn đường tôi rồi."
Đôi mắt xinh đẹp của Đổng Anh Lạc bỗng trợn to!
Thời Niệm Sơ đứng trên bục giảng nghiêm trang nói: "Bạn gái kia, mong em ra khỏi lớp chúng tôi, đừng gây ảnh hưởng đến giờ học của lớp chúng tôi nữa."
Trước ánh mắt của mọi người, mặt Đổng Anh Lạc đỏ rực lên!
Cô ta không ngờ, Kỷ Dạ Bạch sẽ không giúp đỡ cô ta!
Có thể cô ta chưa hề nghĩ suy nghĩ đến chuyện, dựa vào đâu mà Kỷ Dạ Bạch phải giúp cô ta chứ?
Người trong lớp bắt đầu ồn ào…
"Này, người của lớp A, ra ngoài đi!"
"Lớp S không phải là nơi cậu muốn là đến được đâu!"
"Choáng thật, chán chẳng buồn nói, tưởng là mình cứ xông vào được lớp S là được giữ lại à? Nực cười..."