Liếc thấy Ninh Hề Nhi vẫn đang ngủ say sưa, Kỷ Dạ Bạch bế ngang cô lên, thả vào giường trong phòng ngủ.
"Ngủ ngon, chờ anh về đó."
Quán bar Tỉnh...
Đêm đã khuya…
Anh chàng ca sĩ đang gảy guitar, hát một bài dân ca sầu não triền miên, đau khổ không dứt. Vài nhóm túm năm tụm ba với nhau, thi thoảng lại hò nhau cạn chén.
Kỷ Dạ Bạch mới bước vào quán bar, Tiêu Hi Thần đã căng thẳng chạy đến đón, rụt rè nói thẳng: "Anh Kỷ, thật ra em không thất tình..."
"Tôi biết."
"Hể?" Tiêu Hi Thần đầy ắp kinh ngạc: "Sao anh biết em gạt anh?"
Kỷ Dạ Bạch cười: "Chó thì thất tình sao được?"
"Em không phải chó!"
"Chó độc thân không phải là chó thì là gì?" Kỷ Dạ Bạch giết người không thấy máu, nhìn biểu cảm sắp hộc máu của Tiêu Hi Thần, hắn còn thờ ơ bồi thêm một đao: "Cậu biết cảm giác nắm tay vợ là thế nào? Biết cảm giác hôn vợ như nào chưa?"
Tiêu Hi Thần khóc ròng, xem kìa, đây chính là kết cục của chanh chua đấy!