Nước mắt cô bất ngờ trào ra.
Kỷ Dạ Bạch mới vừa rồi còn giữ thái độ cương quyết, vậy mà chớp mắt đã tiêu tan sạch.
Cô vừa khóc nấc lên đã đủ để khiến trái tim hắn xoắn xuýt rốt bời, ở bên ngoài dù có gặp phải những chuyện rắc rối thì hắn cũng vẫn có thể bình tĩnh thong dong được, lúc này đây lại luống cuống như trẻ con, tay chân lúng ta lúng túng vụng về lau nước mắt cho cô.
"Em khóc cái gì mà khóc... Đồ ngốc này..."
Trong giọng nói xen lẫn sự tự trách và an ủi.
Ninh Hề Nhi dường như muốn phát tiết hết ấm ức ra ngoài: "Anh giả làm trộm dọa em, còn mắng em ngốc, anh biến đi, ai bảo anh tới nhà em!"
Kỷ Dạ Bạch dở khóc dở cười: "Anh giả làm trộm lúc nào?"
Hắn chỉ thấy căn phòng tối thui, lại đang lo lắng cho Ninh Hề Nhi, nên mới nghĩ ra hạ sách trèo lên cửa sổ mà chui vào. Đường đường là cậu Hai nhà họ Kỷ, vậy mà phải lăn xả leo cửa sổ mới vào được nhà bạn gái, nói ra cũng rất mất mặt!