Ninh Hề Nhi sốt ruột như thể đang có thứ gì đó cào loạn trong lòng, "Rốt cuộc có hay không! Nếu có, thì có mấy người!"
Nếu thật sự có, vậy chắc chắn cô sẽ đá luôn cái tên lăng nhăng này đi!
"Để anh nghĩ đã." Kỷ Dạ Bạch điều chỉnh tư thế, thoải mái nói, "Em cũng biết anh đi đâu cũng được ưu ái, đi đến đâu gái theo đến đó, chậc chậc, anh cũng rất buồn vì chuyện này."
Ninh Hề Nhi tức giận phồng má, "Anh còn dám nói thế nữa à!"
"Anh chỉ đang nói sự thật thôi mà."
"Vậy, là có sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hề Nhi nhăn lại.
Kỷ Dạ Bạch vất vả nhịn cười, "Cú điện thoại vừa nãy, là con gái gọi tới à?"
Ánh mắt Ninh Hề Nhi trốn tránh, không muốn thừa nhận mình ghen với đứa con gái vừa nãy.
Nói ra... Quá mất mặt luôn ấy...
"Cô ta nói cái gì?" Kỷ Dạ Bạch hỏi.
Ninh Hề Nhi bĩu môi, "Tự anh gọi điện thoại hỏi đi, em không chuyển lời hộ đâu!"
Cô buông tay khỏi cổ Kỷ Dạ Bạch, buồn rầu định leo xuống.