"Ác ma?" Kỷ Dạ Bạch nói lại một lượt, nhếch môi cười, "Ninh Hề, xem ra anh nuông chiều em quá rồi, em không biết, anh mà ác lên thì như thế nào đâu!"
Ninh Hề Nhi còn chưa kịp hiểu ý của hắn, môi đã bị một nụ hôn mạnh mẽ chiếm lấy.
Nụ hôn của hắn, giống như cuốn sạch cô, nuốt cô vào bụng vậy...
"Ưm..."
Ninh Hề Nhi bị hôn tới mức không thể thốt ra được một câu nào, vừa xấu hổ vừa tức giận, bèn cắn môi hắn!
Mùi vị máu tanh tràn ngập trong khoang miệng, Kỷ Dạ Bạch không những không dừng lại mà còn càng thô lỗ hơn, nụ hôn càng sâu hơn...
"Ninh Hề, còn dám nói "không ở bên anh", anh còn có thể "ác ma" hơn đấy, em muốn thử không?" Kỷ Dạ Bạch gằn giọng, nói bên tai Ninh Hề Nhi.
Hắn phả hơi nóng bên tai của Ninh Hề Nhi, mẫn cảm và mờ ám.
Ninh Hề Nhi khụt khịt mũi, "Em cũng không biết anh chàng kia cởi quần áo, em chỉ muốn đi nghe anh ấy hát thôi, Kỷ Dạ Bạch, anh vu oan cho em! Em không muốn để ý tới anh nữa!"
Tên khốn kiếp!