Ninh Hề Nhi cứng đờ, quay đầu lại, ngọn đèn màu xanh tối của quán bar chiếu lên thân thể cao lớn của người thiếu niên điển trai ấy.
Rầm…
Ninh Hề Nhi ngã từ trên ghế cao xuống, hoảng sợ nhìn thiếu niên nọ, "Kỷ, Kỷ Dạ Bạch? Sao anh lại ở đây?"
Cô không bị hoa mắt đấy chứ?
Sao Kỷ Dạ Bạch lại ở chỗ này được?
Mặt Kỷ Dạ Bạch xanh mét, con nhóc thối tha này, nếu không phải hắn vừa liếc mắt đã trông thấy bóng cô thì cô còn định dán mắt nhìn thằng đàn ông trên sân khấu kia bao lâu nữa?
Trước giờ cô còn chưa từng tỏ ra si mê sắc đẹp của hắn đâu, thế mà lại làm vậy với một thằng đàn ông xa lạ... Sh*t!