Thành phố Anh Đào, đêm giao thừa, trời đổ tuyết to.
Ninh Hề Nhi và Miêu Miêu nằm nhoài trước cửa sổ nhìn những bông tuyết li ti bay bên ngoài. Miêu Miêu kéo tay áo Ninh Hề Nhi: "Chị ơi, sao anh còn chưa về nhỉ?"
"Anh ấy bảo hôm nay sẽ về, chúng ta đợi tiếp đi..."
Câu nói của Ninh Hề Nhi chẳng có sức thuyết phục chút nào.
Cô không ngờ Kỷ Dạ Bạch đi chuyến này lại gần như bặt vô âm tín.
Mấy hôm nay, hắn chỉ gọi điện thoại cho cô hai lần, mỗi lần chưa đến hai phút đồng hồ đã cúp máy. Cô có thể nghe ra được hắn rất bận rộn.
Cô đã giấu được người nhà họ Kỷ, bọn họ đều không biết chuyện Kỷ Dạ Mặc xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng Ninh Hề Nhi lại càng ngày càng lo lắng...
Tuy Kỷ Dạ Bạch không nói rõ, nhưng hình như tình hình Kỷ Dạ Mặc không được lạc quan cho lắm...
"Hề Hề, Miêu Miêu, ông nội muốn viết câu đối Tết, hai đứa mau qua đây!" Bà Kỷ gọi to, Ninh Hề Nhi vội vàng kéo Miêu Miêu qua.
Hằng năm ông cụ Kỷ đều tự tay viết câu đối Tết.