Ông cụ Kỷ: "..." Đột nhiên bị nhét đường vào miệng, không kịp đề phòng!
"Ưm..." Ninh Hề Nhi tỉnh dậy, ngái ngủ xoa xoa mắt, mơ mơ màng màng suýt thì té xuống đất.
Kỷ Dạ Bạch nhanh tay đỡ được, kéo cô vào lòng.
Ninh Hề Nhi ôm vòng eo săn chắc của Kỷ Dạ Bạch như một con gấu Koala, ậm ờ hỏi: "Thắng... thắng chưa?"
Kỷ Dạ Bạch nhướng mày: "Hôn anh đây một cái, anh đây sẽ nói cho cậu biết."
Ninh Hề Nhi quệt miệng, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu khiến trái tim của Kỷ Dạ Bạch đong đầy yêu thương.
Chụt…
Hắn hôn lên gò má đỏ hây hây của cô một cái: "Thôi, tôi chịu thiệt chút vậy, hôn cậu một cái rồi nói cho cậu cũng được. Đáp án đương nhiên là anh đây thắng."
Ông cụ Kỷ: "..." Nhét đường kiểu này quả thực là rất khó phòng bị!
Ông cụ ôm ngực, phất tay: "Hai đứa đi đi."
Đừng có làm tổn thương trái tim của một ông già như ông nữa!
Lúc này Ninh Hề Nhi mới nhận ra ông cụ Kỷ vẫn còn ở đây, vội rụt tay lại, đỏ mặt ngượng ngùng.