"Đúng! Chia tay đi!" Kỷ Dạ Bạch nói chắc nịch như đinh chém sắt.
Ninh Hề Nhi mới nghe xong, cả mặt đã trắng bệch.
"Cậu không cần tôi nữa?" Cô tủi thân sụt sịt hít một hơi.
Ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô càng dùng lực mạnh hơn: "Sao cậu chậm tiêu thế nhỉ! Heo heo, con heo này! Đần thế này chết đi cho rồi!"
Ninh Hề Nhi giận dỗi: "Chia tay thì chia tay! Cậu cần gì công kích tôi? Nếu không phải cậu đang là bệnh nhân, thì tôi đã đánh cậu rồi đấy!"
"..."
Nhìn dáng vẻ chịu thua của cô nhóc, giọng điệu Kỷ Dạ Bạch chậm lại, nhẹ nhàng hơn, con ngươi đen thẫm như mực vẽ tranh sơn thủy, chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng Ninh Hề Nhi.
"Tôi muốn chia tay với cậu, tôi không muốn làm người yêu giả với cậu nữa! Tôi muốn cậu làm bạn gái chính thức của tôi!"
Ầm…
Câu nói này tựa pháo hoa nổ ầm trong đầu Ninh Hề Nhi.
Đại não trống rỗng một khoảng, cô cố gắng tiêu hóa rất lâu, cuối cùng mới hiểu được ý của Kỷ Dạ Bạch!
"Cậu nói gì..."