Ninh Hề Nhi bước vào cửa nhà, hoặc vì cô đã ở nhà họ Kỷ đã lâu, cho nên luôn mơ hồ cảm thấy căn nhà này đã có phần trở nên xa lạ.
Ninh Cảnh Thâm đang gọi điện thoại ở phòng khách, vẻ mặt ông mệt mỏi đầy phong trần, kéo cà vạt thắt trên bộ âu phục xuống, thấy Ninh Hề Nhi mới bước vào, ông phẩy tay ra hiệu bảo cô ngồi xuống trước.
Trải qua hơn nửa tiếng bận rộn, giờ ông mới có thời gian nói một câu với Ninh Hề Nhi.
"Hề Nhi, bố đã về rồi."
Ninh Hề Nhi gật gật đầu, ôm lấy đầu gối, đôi mắt đen trong như ngọc lưu ly nhìn về phía ông, nhưng cổ họng cô lại nghèn nghẹn không biết nói gì cho phải.
Những năm qua, thời gian Ninh Cảnh Thâm ở bên cạnh cô chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, rồi dần dần cả hai người chẳng còn gì để nói chuyện cùng nhau.