Tam gia mỉm cười đầy sâu xa: "Vì con nhóc này, dù tao bảo mày làm gì mày cũng sẽ làm, đúng không?"
Kỷ Dạ Bạch chưa kịp trả lời thì Ninh Hề Nhi đã lên tiếng nhắc nhở hắn: "Đại Bạch, cậu đừng ngu ngốc mà nghe theo lời lão ta."
Trong tình thế cấp bách ấy, một tiếng "Đại Bạch" khiến Kỷ Dạ Bạch khẽ mấp máy khóe môi. Vào thời khắc căng thẳng như sắp quyết một trận sinh tử, hắn lại mỉm cười.
"Tam gia muốn tôi làm gì?" Hắn nói bằng giọng trầm khàn. Kỷ Dạ Bạch không đồng ý nhưng cũng không từ chối lão ta ngay, đủ để thấy hắn cũng biết chơi trò lập lờ nước đôi.
Tam gia nhướng mày với một tay đàn em đô con vạm vỡ bên cạnh: "Đánh thắng hắn thì tao sẽ suy nghĩ lại."
Khuôn mặt Ninh Hề Nhi tràn đầy sự lo lắng, người đàn ông kia cao to như vậy, làm sao một thiếu niên như Kỷ Dạ Bạch có thể đánh thắng gã ta chứ?
Kỷ Dạ Bạch xoay cổ tay rồi bẻ khớp ngón tay, tỏ ra không hề e ngại mà nhướng đôi mày đen như mực với gã đàn em kia: "Lên đi."