Cậu vụng về lau nước mắt cho Miêu Miêu, ngay cả ống tay áo bị nước mắt nước mũi của Miêu Miêu cọ bẩn cũng không để ý.
Rất nhanh sau đó Kỷ Dạ Bạch vọt ra, áo khoác cũng chưa mặc, trực tiếp đi tìm Ninh Hề Nhi với lái xe.
Hàn Nại Sâm dắt Miêu Miêu trở về phòng của cô bé, cởi giày giúp cô bé, để cô bé nằm xuống giường.
Miêu Miêu ôm cổ cậu không chịu buông tay, cậu đành phải nằm xuống với cô.
"Sâm Sâm, chị Hề Hề có thể có chuyện gì hay không..." Miêu Miêu nức nở, khóc khàn cả họng, Hàn Nại Sâm nghiêm túc nói, "Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!"
"Hu hu hu... Tớ sợ... Tớ thật sự rất sợ..."
Hàn Nại Sâm do dự, siết chặt nắm đấm nhỏ, đường cong trên khuôn mặt kéo căng, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt Miêu Miêu.
"Bảo bối, đừng sợ."
Trên khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, thấy Miêu Miêu vẫn đang khóc, cậu mím môi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Miêu Miêu lên, chụt một cái, hôn lên môi cô.