Hắn muốn cùng cô yêu nhau, ở bên nhau thật sự.
Dùng thân phận bạn trai, người đàn ông của Ninh Hề Nhi để được ở bên cạnh cô một cách danh chính ngôn thuận.
Ngay lúc hắn đang định nói tiếp thì ngoài cửa xe bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang dội!
"Cứu mạng... Cứu, cứu tôi!"
Kỷ Dạ Bạch đen mặt hạ cửa kính xe, người ở bên ngoài cửa nhìn thấy hắn liền ngẩn ra, nhưng rồi phản ứng lại rất nhanh, cứ như thể vừa túm được cọng cỏ cứu mạng, khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, "Cậu Kỷ, cầu xin cậu, cứu… cứu tôi đi..."
"Con đàn bà kia đâu? Bắt nó lại!"
"Đại ca, ở bên kia!"
"Con khốn kia, mày còn dám chạy!"
Một đám đàn ông mặc đồ đen hùng hổ vọt tới, dẫn dầu là một gã đàn ông khóe mắt có vết sẹo, gã đàn ông đó túm lấy tóc Tần Cẩn Du, giơ tay tát hai cái bốp bốp lên mặt cô ta, "Chạy nữa đi, sao mày không chạy tiếp đi!"
Ninh Hề Nhi bị cảnh tượng trước mắt dọa cho phát sợ, chỉ trong nháy mắt sắc mặt cô đã tái nhợt.