Đạp bay cô đi cũng được! Hu hu hu! Đừng để cô phải đối mặt với tình cảnh xấu hổ như vậy mà!
Trong bốn người thì Kỷ Dạ Bạch phản ứng nhanh nhất, bình tĩnh như nước liếc mắt chào hỏi Tiêu Hi Thần và Thành Du nhiên, còn thuận tay kéo Ninh Hề Nhi đứng dậy khỏi giường.
"Ninh Hề Nhi hạ sốt rồi, đã không sao nữa."
Tiêu Hi Thần và Thành Du Nhiên điên cuồng gật đầu, "Ừm."
Chúng em đã biết, đại ca, đại ca tha cho em!
"Ban nãy các cậu nhìn thấy cái gì rồi?" Kỷ Dạ Bạch mỉm cười.
"Hai người chúng tôi chưa nhìn thấy cái gì hết!"
"Rất tốt." Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, trên gương mặt lộ rõ sự kiêu ngạo bá đạo.
Tiêu Hi Thần tự nhận mình là nhanh nhạy, vội nói sang chuyện khác, "Hề Nhi, phòng của cậu thật đẹp! Đây là lần đầu tiên tôi đi vào phòng của con gái đấy..."
Kỷ Dạ Bạch khoanh tay, tuyên bố chủ quyền, "Đây là phòng của tôi." Ở bên trong là vợ của tôi, tên nhóc chết tiệt cậu đừng có hòng mà mơ tưởng!