"Cái đồ lừa đảo nhà cậu, cho cậu đau chết luôn đi !" Ninh Hề Nhi giận dỗi, nhưng cậu hai Kỷ đâu phải loại người bị đánh bại chỉ bằng một câu ác miệng của cô?
Tên xấu xa nào đó tuân thủ tuyệt đối quy tắc có thể động tay tuyệt không động khẩu, cầm tay Ninh Hề Nhi đặt vào ngực.
Mở khóa áo khoác, ở bên trong hắn chỉ mặc áo sơ mi, cách một lớp vải mỏng manh, cô có thể cảm nhận được cả cơ bắp bên dưới và độ ấm cơ thể.
Mặt Ninh Hề Nhi đỏ bừng, không cam chịu nghe theo hắn. Đôi mắt như lưu ly nhìn quanh, bàn tay nhỏ bé cởi nút áo đầu tiên trên chiếc sơ mi của hắn...
Hơi thở của Kỷ Dạ Bạch đột nhiên trở nên nặng nề.
Đôi mắt dần đen thẫm lại.
Ninh Hề Nhi luồn bàn tay bé nhỏ vào trong áo hắn, cứ thế mà xoa xoa, khiến cho dây thần kinh của Kỷ Dạ Bạch run rẩy.
Con bé này... là yêu tinh sao...
Sao lại tùy tiện khiêu khích hắn như vậy? Chết tiệt!
"Xoa như vậy được chưa?" Ninh Hề Nhi cười híp mắt hỏi.