Ninh Hề Nhi cố gắng lắm mới đứng vững được trong hồ nước, oán trách: "Nước nóng chết đi được! Đồ khốn kiếp!"
Kỷ Dạ Bạch quan sát cô, vóc dáng cao ráo toát ra hơi thở nguy hiểm nồng đậm.
"Cô bảo ai là cô vợ nhỏ của cô?"
Ninh Hề Nhi chột dạ. Toi rồi, cậu ta đang định tính sổ với cô sao?
Trong lòng thì đang thấp thỏm nhưng ngoài mặt cô vẫn cố mạnh miệng: "Chẳng phải cậu là cô vợ nhỏ của tôi sao?"
Kỷ Dạ Bạch khe khẽ mỉm cười, là nụ cười khiến người ta khó mà nắm bắt.
Thật là đáng sợ...
Ninh Hề Nhi không khỏi nuốt nước miếng: "Bây giờ cậu bị mất trí, chỉ quen biết mỗi mình tôi. Cậu không thể hung dữ với tôi được, nếu không..."
"Nếu không sẽ đem bán tôi ư?" Kỷ Dạ Bạch nhếch môi, ra vẻ ngang ngạnh: "Cô nghĩ cậu có bản lĩnh này sao?"
"Cậu coi thường người khác vừa thôi!"
Vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch buồn bã, đưa ánh mắt nhìn thẳng vào người Ninh Hề Nhi.