Tần Cẩn Du sợ hãi, giải thích nói: "Duệ Triết, không phải em muốn hắt anh, là con nhỏ Ninh Hề Nhi hèn hạ này nó tránh..."
Ninh Hề Nhi: Tôi không tránh chẳng lẽ làm cọc gỗ để cho cô hắt à? Logic này đúng là nực cười!
Đang oán thầm trong lòng, Tần Cẩn Du túm lấy tóc của Ninh Hề Nhi, hổn hển gào: "Quyến rũ người yêu tao... Đồ hèn hạ! Mày thiếu đàn ông bẩm sinh à? Sao mày dám cướp cả đàn ông của tao? Nói đi! Mày nói đi xem nào!"
"Tần Cẩn Du! Buông ra!"
"Bị tao nói trúng tim đen nên chột dạ chứ gì?" Mặt Tần Cẩn Du hung dữ, khuôn mặt nhăn nhó, hiện rõ vẻ đáng ghét.
Lệ Duệ Triết thấy dáng vẻ này của cô ta, không khỏi cau mày.
Gã vốn thích mặt của Tần Cẩn Du, chẳng qua chỉ chơi qua đường thôi mà. Cặp với kiểu con gái quyến rũ, sắc sảo nhiều rồi, thỉnh thoảng tìm kiểu trong sáng ngây thơ thay đổi khẩu vị.
Tần Cẩn Du tự cho là mình thanh cao, thực ra lại rất yêu hư vinh, gã ta chỉ bỏ chút tiền đã có thể nắm được cô ta trong tay rồi.