"Cắn chỗ nào cũng được à?"
Giọng nói khàn khàn, quanh quẩn bên tai cô, trái tim đập loạn nhịp, Ninh Hề Nhi như phát điên, gào trong lòng: Đừng đập nữa, đừng đập nữa! Mày không được đập!
Nhưng mà trái tim rung động, không phải con người muốn là có thể kháng cự.
Tim của Ninh Hề Nhi vẫn đập thình thịch, cô hít một hơi thật sâu, đưa bàn tay nhỏ của mình tới bên miệng Kỷ Dạ Bạch, bày ra vẻ mặt tráng sĩ chịu chết, "Cậu cho tôi một phát dứt khoát đi!"
Hu hu hu... Chẳng phải chỉ là cắn một cái thôi ư, thổi một cái là hết đau rồi...
Kỷ Dạ Bạch bị hành động của cô làm cho phì cười, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, vuốt nhè nhẹ.
Ninh Hề Nhi căng thẳng, nhắm chặt mắt lại, lông mi không ngừng mấp máy.
Cảnh tượng này, thực sự rất giống với cảnh chú thỏ trắng tự nộp mình tới miệng của sói xám, còn đáng yêu dặn: Cậu chỉ được cắn một cái thôi đấy!
Không ngờ rằng, con sói ăn mặn, nhưng không khống chế nổi bản thân...