"Ừm..."
Mặt Ninh Hề Nhi đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào Kỷ Dạ Bạch.
Không ngờ cô... cô lại thật sự hôn hắn!
Oa...
Ninh Hề Nhi, mày đang hành động theo cảm tính đấy mày có biết không!
"Trả lời tôi!" Giọng nói trầm thấp của Kỷ Dạ Bạch đặc quánh khí thế ép buộc.
"Cậu là bạn trai của tôi, tôi hôn cậu một cái thì có làm sao!" Ninh Hề Nhi vênh mặt, gào lên với vẻ chột dạ.
Cô muốn hôn môi của Kỷ Dạ Bạch cơ, nhưng, nhưng mà...
Cô với không tới!
Sao tên này lại cao tới vậy!
Sai rồi... Là, sao cô lại lùn như vậy (ㄒoㄒ)
Trong đôi mắt đen như mực của Kỷ Dạ Bạch ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, lực trên tay càng mạnh thêm khiến Ninh Hề Nhi đau tới kêu ra tiếng: "Đau..."
Đầu óc hắn lập tức tỉnh táo lại, sức lực nơi bàn tay cũng giảm đi phân nửa, giống như đứa trẻ vớ được kẹo, túm chặt lấy cổ tay nhỏ bé của cô không chịu buông ra.
"Nói lại lần nữa."
"A?"
"Anh đây cho cậu nói lại lần nữa!"