"Dì ơi, làm vậy không tốt lắm đâu..." Ninh Hề Nhi chun mũi.
"Có gì mà không tốt! Cứ quyết định vậy đi!" Bà Kỷ vỗ đùi một cái: "Con trai, mẹ đi thu dọn quần áo cho con. Con chọn đi, một là ở phòng Hề Nhi, hai là khăn gói quả mướp ra đầu đường xó chợ hoặc gầm cầu mà ngủ..."
Bà Kỷ hí hửng bỏ đi, để lại hai người ngơ ngác trong phòng khách.
"Kỷ Dạ Bạch... cậu thật sự muốn ở phòng tôi à?" Ninh Hề Nhi hỏi với vẻ mặt như đưa đám.
Kỷ Dạ Bạch sa sầm mặt: "Ai muốn ở với cậu, anh đây thà ngủ gầm cầu!"
"Vậy thì tôi vui vẻ tiễn cậu đi nhé..."
"..."
Một lát sau, Kỷ Dạ Bạch cắn răng, nén nhịn nỗi kích động muốn bóp chết con nhóc này, đứng dậy.
"Tôi ra ngoài ở khách sạn!"
"Anh ơi, đợi em với!" Miêu Miêu gọi: "Vừa rồi Miêu Miêu định cho chị Hề Hề xem Đông Đông, bây giờ cũng cho anh xem một chút cũng được..."
"Miêu Miêu, là cái gì vậy?" Ninh Hề Nhi khá tò mò.