Giọng Tần Cẩn Du the thé như con vịt bị bóp cổ, đang cao vút rồi đột nhiên im bặt.
Ninh Hề Nhi chớp chớp mắt, ngạc nhiên nhìn cậu trai trước mặt.
Kiều Nam Thành mặc bộ đồng phục màu đen đơn giản, chìa tay ra với cô.
Cậu ta nhìn cô bằng đôi mắt long lanh, do nói lắp nên làn da màu mật ong đỏ ửng.
Nhưng ánh mắt cậu ta lại vô cùng kiên định.
Cậu ta biết, từ trước tới giờ cậu ta chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối, âm thầm bảo vệ Ninh Hề Nhi.
Nhưng lần này, cậu ta không muốn nhìn thấy Ninh Hề Nhi tủi thân nữa!
Cho dù bị cười nhạo, cậu ta cũng không quan tâm.
"Có, có thể chứ?" Cậu ta ấp úng lặp lại một lần, thấy Ninh Hề Nhi không có phản ứng gì thì ủ rũ cúi đầu, y như một con cún lớn phải chịu ấm ức.
Vô số nữ sinh xung quanh đều kích động.
"Muốn sờ đầu cậu ta quá đi, hu hu hu..."
"Ninh Hề Nhi, mau đồng ý đi!"
"Cô ta không khiêu vũ với cậu thì để tôi!"
Ninh Hề Nhi nhìn xung quanh, không kìm được mà bật cười.