Thời gian như ngừng lại vài giây, bầu không khí trong hội trường vô cùng quái dị.
Người đầu tiên lên tiếng chính là Tần Cẩn Du với vẻ mặt không thể tin nổi.
"Ông nói cái gì? Cô Ninh gì cơ? Làm gì có cô Ninh nào ở đây! Ông đùa tôi đấy hả!" Tần Cẩn Du mất bình tĩnh gào lên kinh ngạc.
Người đàn ông kia bình tĩnh nói: "Những món quà này là tặng cho cô Ninh Hề Nhi, phiền cô nhường đường."
Tâm trạng của Tần Cẩn Du bây giờ như thể vừa bay lên mây, nhoáng cái đã ngã xuống bùn lầy, vẻ mặt trắng bệch đến thảm hại!
Đám người xung quanh đều ngây ngẩn, chỉ cảm thấy thế giới này quá thần kỳ rồi!
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Người đàn ông trung niên phất tay, những người phía sau đồng loạt mở hộp quà trong tay ra, như đã được huấn luyện kĩ càng.
Trong chiếc hộp to nhất có chứa một bộ váy.
Một bộ váy đẹp đến mức rung động lòng người.