Ngay khi Thành Du Nhiên vừa dứt lời thì những miếng khoai tây trong tay Ninh Hề Nhi rơi lạch xạch xuống đất.
Đôi mắt đen bóng như ngọc lưu ly của cô mở lớn, cô kinh ngạc đến mức đơ người!
"Này, cậu không phân biệt được đâu là thích đâu là yêu hả?" Thành Du Nhiên hỏi.
Ninh Hề Nhi lúng túng cắn môi, "Có gì khác nhau sao..."
"Tất nhiên rồi!" Thành Du Nhiên phát điên, "Trời ạ! Trước tớ đã nghi ngờ cậu là đứa đần độn trong tình cảm, giờ không còn gì phải nghi ngờ nữa, là đúng rồi!"
Chẳng trách Ninh Hề Nhi từng nhiệt tình theo đuổi Cung Tu đến vậy, đó không phải là ngốc, mà là không biết cái gì gọi là thích thật sự!
"Thế này đi, tớ hỏi cậu mấy câu, cậu phải trả lời bằng trực giác, không được suy nghĩ!"
"Được."
"Nếu Kỷ Dạ Bạch hôn cô gái khác, cậu có tức giận không?"
"Ừm, sao cậu ấy có thể hôn cô gái khác chứ!" Ninh Hề Nhi phát cáu.
Đôi mắt Kiều Nam Thành tối đi, nhìn chằm chằm Ninh Hề Nhi.