Mắt Kỷ Dạ Bạch tối sầm lại, ngay cả động tác tay cũng mạnh hơn vài phần.
"A... đau, cậu nhẹ tay chút..."
Giọng nói mềm mại yếu ớt của cô càng làm trái tim hắn run lên.
Hắn thô bạo kéo tóc cô ra, kéo khóa lên, hắn không nhẫn nại nói, "Xong rồi."
"Cậu không thể dịu dàng chút được à!" Ninh Hề Nhi quay đầu oán trách, cô vô tình liếc nhìn tai Kỷ Dạ Bạch, "Ồ? Sao tai cậu lại đỏ thế?"
Kỷ Dạ Bạch như mèo bị giẫm phải đuôi, hắn gầm lên: "Không đỏ! Có mà do cậu bị hoa mắt ấy!"
Hắn kiêu ngạo quay người bước đi, bỏ Ninh Hề Nhi vô tội đứng gãi đầu gãi tai lại, cô hoài nghi lẩm bẩm, "Là mình nhìn nhầm thật hả? Mình bị cận rồi sao? Hay là bị lóa mắt? Xem ra sau này không thể trốn trong chăn nghịch điện thoại nữa rồi..."
Cô vừa lầm bầm vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, Tiêu Hi Thần chạy đến, "Bạn Ninh, cậu mặc chiếc váy này thật xinh đẹp!"