Kỷ Dạ Bạch cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như này, hắn nhíu mày, bịt miệng Ninh Hề Nhi lại, nói thầm: "Cậu im ngay!"
"Ưm ưm ưm..." Ninh Hề Nhi sợ hãi vùng vẫy.
"Tôi không phải biến thái!" Mặt Kỷ Dạ Bạch đen sì giải thích, hắn đang muốn lôi Tiêu Hi Thần ra, nhưng quay đầu lại nhìn thì cái tên ăn tàn phá hại kia đã trốn mất tăm mất tích rồi!
Hắn chửi một tiếng, hắn dùng sức đóng cửa, nhìn chằm chằm Ninh Hề Nhi, "Tôi sẽ thả cậu ra, cậu không được hét loạn lên đâu nhé."
Hắn vừa buông tay thì Ninh Hề Nhi càng kêu to hơn, "Có ai không, cứu tôi với, ở đây có biến thái!"
"Sh*t!" Kỷ Dạ Bạch nhức đầu, hắn ôm eo cô, khuôn mặt tuấn tú của hắn áp sát vào cô, hắn lạnh lùng nói, "Cậu im miệng cho tôi! Cậu nghe thấy không hả!"
Ninh Hề Nhi tủi thân muốn khóc, "Cậu còn biết lí lẽ không hả! Kỷ Dạ Bạch, tôi quen biết cậu nhiều năm vậy rồi, tôi không ngờ... không ngờ cậu lại là biến thái! Cậu, cậu còn dám nhìn trộm phòng thử đồ nữa! A a a!"